Monday, 18/11/2024 | 03:42 GMT+7
Tại thành phố Horsholm, Đan
Mạch, một nhà máy năng lượng lớn hoạt động liên tục để đốt cháy hàng nghìn tấn
chất thải sinh hoạt và công nghiệp mà không sợ lời phàn nàn của người dân sống
gần đó.
Những lò đốt này sạch hơn lò
truyền thống và có thể chuyển rác thải thành nhiệt lượng và điện năng. Chúng được
trang bị hàng chục bộ lọc chất gây ô nhiễm, kể cả thủy ngân và điôxin – các chất
mà lò truyền thống cách đây chục năm không thể lọc được.
Những nhà máy như vậy đã và
đang trở thành nơi xử lý rác chủ yếu và là nguồn nhiên liệu sống còn của Đan Mạch,
từ những vùng ngoại ô giàu có như Horsholm đến trung tâm thủ đô
Với những cải tiến công nghệ,
Đan Mạch ngày nay coi rác là nguồn nhiên liệu thay thế sạch hơn là những chất bốc
mùi khó coi. Những lò đốt chuyển chất thải thành năng lượng đã đạt được một vị
thế đáng kể khi có nhiều cộng đồng như Horsholm đấu tranh đòi xây dựng chúng tại
địa phương mình.
Hiện nay Đan Mạch có 29 lò đốt
kiểu này phục vụ 98 thành phố trên cả nước với 5,5 triệu dân và 10 lò nữa đang
được xây dựng hoặc thiết kế. Toàn vùng Châu Âu có khoảng 400 lò đốt rác, trong
đó Đan Mạch, Đức và Hà Lan dẫn đầu về tỉ lệ mở rộng và xây mới nhà máy.
Đối lập với Châu Âu, cơ quan
bảo vệ môi trường Hoa Kỳ cho biết chưa có lò đốt chuyển rác thành năng lượng
nào sẽ được xây mới tại nước này mặc dù 24 bang và chính quyền liên bang đã coi
rác là một nguồn nhiên liệu tái tạo. Tại đất nước 300 triệu dân này chỉ có 87
nhà máy điện đốt rác thải và hầu hết đều được xây dựng từ 15 năm trước. Thay
vào đó, các bãi rác thải nằm ở vùng hẻo lánh vẫn là lựa chọn số một của nước Mỹ.
Chỉ riêng thành phố New York đã đóng góp 10500 tấn rác thải sinh hoạt mỗi ngày
cho các bãi rác vùng Ohio và Nam Carolina. Vậy tại sao người Mỹ lại không hào hứng
với nhà máy điện đốt rác?
Ông Matt Hale, giám đốc Văn
phòng bảo tồn và tái tạo tài nguyên thuộc Cơ quan Bảo vệ môi trường Hoa Kỳ cho
rằng nhà máy điện đốt rác không phổ biến là do Mỹ vẫn còn một lượng lớn các bãi
rác giá rẻ, quan chức bang sợ rằng các nhà máy điện này sẽ cạnh tranh với
chương trình tái chế rác thải và “sự phản đối của công chúng”. Tại Mỹ, mỗi bang
và thành phố tự trị đều được tự quyết định phương pháp xử lý rác của riêng
mình. Các nhóm bảo vệ môi trường phản đối quyết liệt việc xây dựng các nhà máy
điện kiểu này. Bà Laura Haight, nhà bảo vệ môi trường cấp cao của Nhóm nghiên cứu
vì lợi ích công chúng tại New York cho rằng việc coi rác là một nguồn năng lượng
sạch là không hợp lý và thay vào đó chính phủ nên thúc đẩy chương trình tái chế.
“Một khi các nhà máy điện đốt rác được xây dựng, nó cần phải có nhiều nguyên liệu:
rác thải. Trong khi đó chúng tôi đang kêu gọi giảm lượng rác thải xuống mức thấp
nhất.”
Thái độ của người dân Đan Mạch
lại khác người Mỹ. Các nhà máy điện đốt rác được đặt gần nơi chúng cung cấp điện
để truyền tải điện năng hiệu quả hơn bất kể vùng đó giàu hay nghèo. 80% lượng
nhiệt và 20% nhu cầu điện năng của Horsholm được tạo ra từ rác. Điều đặc biệt
là nhiều nước đang đẩy mạnh sản xuất năng lượng từ rác thải như Đan Mạch và Đức
cũng có tỷ lệ tái chế cao nhất. Chỉ có những chất thải không thể tái chế mới được
đem đi đốt.
Theo một nghiên cứu năm 2009
của Cơ quan bảo vệ môi trường Hoa Kỳ, mặc dù các bãi rác thải tiên tiến nhất có
thể thu khí mêtan thoát ra từ rác phân hủy để phát điện, chúng vẫn thải ra lượng
khí làm nóng khí hậu gấp hai lần so với nhà máy điện đốt rác trên mỗi đơn vị điện
được tạo ra. Khí mêtan thoát ra từ bãi rác thải tác động đến sự nóng lên của
trái đất gấp 20 lần khí CO2 tạo ra do đốt rác. Nghiên cứu cũng kết luận rằng
nhà máy điện đốt rác thải ra ít chất gây ô nhiễm hơn một bãi rác thải hiện đại
nhất đồng thời có thể phát ra năng lượng nhiều gấp 9 lần.
Tại châu Âu, Luật Môi trường
đã thúc đẩy sự phát triển của chương trình biến rác thành năng lượng. Cộng đồng
chung Châu Âu nghiêm khắc hạn chế xây dựng các bãi rác thải mới và mỗi nước
trong khối đã cam kết cắt giảm khí thải CO2 vào năm 2012 theo Hiệp định thư
Kyoto mà Hoa Kỳ vẫn chưa phê chuẩn.
Tại Horsholm, chỉ có 4% rác
thải được đưa vào bãi rác; 1% hóa chất, sơn và thiết bị điện tử được đưa vào
các “nơi chứa đặc biệt” giống như mỏ muối bỏ hoang của Đức. 61% chất thải của
thành phố được tái chế và 34% được đốt tại các nhà máy điện.
Ở Đan Mạch, chính quyền địa
phương tổ chức thu rác thải, vận hành các lò đốt rác và trung tâm tái chế (tại
Mỹ, hầu hết các nhà máy điện đốt rác đều thuộc sở hữu tư nhân). Họ cũng đưa ra
luật và các biện pháp hỗ trợ tài chính để chắc rằng các chất liệu có thể tái chế
không bị đem đốt. Người dân có thể tự do đưa chất thải đến trung tâm tái chế
nhưng họ phải trả phí nếu muốn rác của mình được đốt tại các nhà máy điện.